Trang

Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

Người Nhật nhặt rác ở Sài Gòn

Người Nhật nhặt rác ở Sài Gòn


23/08/2010 21:02 (Thanh nien)


Oshima Mitutere (áo trắng)
cùng các nhân viên người Việt
nhặt rác vào buổi sớm - Ảnh: Ngân Vi
Sáng sớm, người ta thấy trên các đoạn đường Trương Định, Võ Văn Tần, Nguyễn Thị Diệu (Q.3, TP.HCM) một nhóm thanh niên thường mặc âu phục đen, trong đó có một người Nhật, tay mang lỉnh kỉnh các thứ nào chổi, nào ki... đi nhặt rác!

Anh chàng người Nhật đó chính là Oshima Mitutere, quản lý Viện mẫu tóc Mano Mano. Đến Việt Nam từ tháng 6.2009 và từ gần 1 năm nay, đều đặn mỗi ngày Oshima Mitutere cùng các nhân viên người Việt ở Viện mẫu tóc bắt đầu ngày mới bằng việc làm giản dị: quét, nhặt rác!



Yêu nên muốn đường phố sạch đẹp



Oshima sẽ tròn mắt ngạc nhiên nếu có ai đó hỏi: “Tại sao anh làm việc này (quét, nhặt rác)?”. Không hoa mỹ, không lý tưởng, Oshima dẫn dắt đến một vấn đề rất gần gũi: “Khi mở tiệm kinh doanh, ai cũng muốn nơi mình làm việc sạch đẹp. Nhưng nếu chỉ nơi mình làm việc sạch đẹp thôi thì chưa đủ. Phải quan tâm đến môi trường xung quanh”. Trong trường hợp này, Oshima được xem là người đàn ông duy mỹ. Nhu cầu về cái đẹp của chàng trai 34 tuổi này thật thiết thực. Muốn đẹp nên làm đẹp cho mọi người, cho phố phường nơi mình đang sống, làm việc. Điều tưởng chừng như quá đơn giản ấy không phải bất kỳ ai cũng ý thức và thực hiện được.



Oshima thổ lộ, khi mới chuyển đến Việt Nam công tác, thật khó khăn để thích nghi với khí hậu ở đây. Thời tiết Sài Gòn lúc nắng lúc mưa, dỗi hờn như một “cô em” mới lớn. Nhưng thời gian giúp anh làm quen để thương “cô em” ấy hơn. Oshima Mututere cười khe khẽ khi nói về tình yêu giữa anh và mảnh đất lạ này. “Việt Nam quả thực là vùng đất lành. Sài Gòn thật bình yên!”, anh nói và cho biết cả ngày làm việc mệt mỏi nên anh ít có dịp đi đâu đó chơi. Cuối ngày, anh lại trở về căn hộ chung cư bên 5 người bạn xa xứ khác. Tình yêu nảy nở từ tách cà phê, tô phở... và trong từng góc phố dịu dàng. Cũng chính vì tình yêu ấy, anh muốn những góc phố ở nơi mình làm việc, đi qua phải sạch đẹp hơn.



Bảo vệ môi trường là bảo vệ giống nòi



Oshima thấy gì qua gần 1 năm miệt mài nhặt rác mỗi sáng? Tôi hỏi và nhận được câu trả lời với giọng đầy lo lắng: “Một loại rác độc hại - những kim tiêm đã qua sử dụng”, vì: “Ở Nhật, tôi chưa từng gặp trường hợp kim tiêm lăn lóc trên lề đường như thế”. Theo Oshima, những người già đi bộ tập thể dục, những đứa trẻ thiên thần đuổi bắt nhau... sẽ thật khổ sở nếu có ai đó đạp phải kim tiêm. Nỗi sợ hãi vô hình đó thôi thúc anh phải mạnh dạn nhặt bỏ chúng.



Thêm một điều nữa Oshima trăn trở, ấy là hằng ngày anh nhận thấy không ít những nam thanh nữ tú ăn mặc sành điệu đi qua đoạn đường này tiện tay vứt vỏ chai, bao thuốc... xuống đường. Đôi khi là những em nhỏ ngồi sau xe vô tư ném bỏ hộp sữa lung tung mà không nhận được bất kỳ sự răn đe nào từ cha mẹ. Quan điểm của anh: xả rác là hành động sẽ gây ảnh hưởng trực tiếp đến thế hệ đời sau. “Người Nhật và người Việt Nam có chung một đặc điểm, đó chính là yêu thương giống nòi. Vậy thì tại sao chúng ta không biết bảo vệ bản thân cũng như con cháu bằng cách bảo vệ môi trường!”, Oshima nói.



Các nhân viên của Mano Mano rất hào hứng khi kể chuyện về “anh sếp người Nhật”. Lan Trinh (thông dịch viên) vui vẻ thừa nhận: “Một số nhân viên lúc đầu hơi... mắc cỡ khi làm công việc này (nhặt rác - PV) cùng anh ấy. Nhưng Oshima đã nhẹ nhàng thuyết phục họ rằng không gì là mắc cỡ cả, chỉ có những người xả rác mới phải xấu hổ!”.



Ngân Vi (báo thanh nien)

Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010

Bạn nghĩ sao sau khi xem hoa hậu thế giới người việt.

Hôm qua, đêm chung kết Hoa hậu thế giới người việt được trực tiếp trên VTV3 đài truyền hình Việt Nam. Thành công cũng có nhưng còn rơi rớt lại đôi điều làm cho chúng ta còn băn khoăn.
Nói chung đêm chung kết diễn ra thật hoành tráng, với những người dẫn chương trình nổi tiếng và lịch thiệp có vân hóa. Nhưng điều lấn cấn trong cách tổ chức làm cho nó phần nào kém đi sự hấp dẫn và mới lạ. Đối với vấn đề người dẫn chương trình vẫn cón chút gì đó gượng gạo và không hợp với ngữ cảnh. Suy cho cùng thì để kiếm được một MC dẫn một chương trình được coi là tầm cỡ như thế này không phải dễ. Cái được của ekip dẫn chương trình tối qua là sự lịch thiệp, sự ăn nói trôi chảy nhưng điều cần thiết để tôn chương trình lên thì lại bị thiếu và làm cho chương trình kém đi phần nào sự thu hút của khán giả xem truyền hình đó là sự kém hoạt náo trong những lúc cao trao. Và xem ra trong cách tung hứng của bộ 3 MC tối hôm qua thiếu đi sự vui nhộn và khập khiễng trong sự phối hợp. Nếu như chương trình kiếm được một MC tầm cỡ như cuộc thi British got talent gì đó ở bên Anh quốc thì không thể chê vào đâu được.
Một cái không được trôi chảy nữa là đạo diễn chương trình không đạt tầm cho một chương trình lớn như thế. Kèm theo đó là công tác quay phim không đạt. Nói chung là sự yếu kém trong công tác truyền hình có thể đã làm cho chương trình giảm sự hấp dẫn đi rất nhiều. Chúng ta đều biết là công tác truyền hình chỉ nhằm mục đích phục vụ khán giả xem truyền hình là chính, nhưng tối hôm qua các góc máy và cự ly hình ảnh quá xa nên khán giả truyền hình hầu như chỉ xem sự hoành tráng của sân khấu  nhạc nước Vinperl Land thôi chứ các thí sinh thì trông giống như những chú kiến trên sân khấu.
Lại nhìn về phần ca mùa nhạc phụ họa. Đã tốn rất ngiều giấy bút cho vấn đề này nhưng xem chừng cái tầm của các đạo diễn người Việt chỉ  đến vậy. Không biết họ lôi ở đâu ra lắm ngưỡng cờ phướn phụ họa cho các ca khúc. Những màn múa trông rất chướng và không mang nhiều ý nghĩa lại được dịp lên sân khấu. Duy chỉ có màn múa chăm là có ý nghĩa. Đạo diễn đã quá lạm dụng các màn múa phụ họa chăng hay là lỡ thuê đoàn nên phải đưa họ lên sân khấu. Hãy xem ban nhạc IL DIVO biểu diễn sẽ thấy. Trong phong cách của họ toát lên vẻ chuyên nghiệp cho dù họ không có bóng hồng nào tung tẩy ở phía sau và khán giả vẫn vỗ tay rần rần. Để mà suy xét sự hấp dẫn của tiết mục lấp chỗ trống tối qua về phân ca sỹ VN biểu diễn là chuyên nghiệp nhất phải nói đến ca sỹ Tùng Dương. Anh dường như thả hồn vào mỗi phân khúc biểu diễn của mình trong chương trình. Đó là cái được nhất trong phần ca nhạc tối hôm qua.
Tôi thì tôi nghĩ rằng để đuổi kịp các đồng nghiệp ở nước ngoài thì các MC, Đạo diễn, Biên đạo, người làm truyền hình... Việt nam còn cả một khoảng cách để học hỏi. BẠN NGHĨ SAO?

Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

BUỒN


Buồn ư??? Sao lại buồn???
Đó là cảm giác của con người khi không thấy có sự cân bằng trong cuộc sống, cuộc sống không thỏa mãn. 
Mấy ngày qua xem trên các diễn đàn ngôn luận trên Internet thấy còn nhiều điều buồn cho đất nước. Tham nhũng, sự phân hóa giàu nghèo, Người đánh người, thậm chí là giết cả những người thân quen  để sinh tồn. Sao lại không buồn cho điều đó!!!

Mấy hôm nay đọc trên blog free Lê Công Định mà thấy có nhiều sự oái oăm chúng ta chưa nắm ắt hết được. Điều đó làm cho tôi hoài nghi về một thế giới Chủ nghĩa Cộng sản tốt đẹp mà Mác đã đưa ra luận đề từ cách nay hơn 100 năm. 

Ngày xưa khi còn đi học, tôi đã được các thầy cô giáo dạy dỗ chúng tôi, những mầm măng non của đất nước bao điều hay lẽ phải. Tôi cho rằng đó là những ưu điểm của thời bấy giờ. Tuy các thầy cô ở quê tôi dạy chúng tôi với một mục đích cao cả là mong cho chúng tôi nên người. Tôi đã rất khâm phục và cảm động đối với những gì mà thầy cô giáo đã từng dạy tôi. Một lý tưởng cao đẹp, và đúng là nó rất cao đẹp hay nói rằng chúng tôi, và có lẽ là cả các thầy cô giáo đã ngộ nhận nên sự thành công của chủ nghĩa xã hội. Đúng là vào thời kỳ đó nó như những chân lý cao đẹp tinh túy nhất chắp cánh ước mơ cho đám trẻ con nông thôn chúng tôi. Thành công của cách mạng Việt Nam thời đó đã cho những người nông dân nghèo khó như gia đình tôi cơm ăn, áo mặc. Chúng ta đã tự tưởng tượng ra sự no ấm khi mà chỉ mới vượt qua khỏi tầng lớp cố nông một chút. Các bạn có trải qua những năm đói kém sau chiến tranh thì mới nghiệm được ra rằng, điều mà chính phủ Việt nam làm được là cả một sự cố gắng. Sự cố gắng đó nếu như được gieo vào tay nhưng nhân tài thì có thể nhân dân ta đã được hưởng lợi rất nhiều.

Nhân tài của chúng ta không thiếu, kể cả trước đây lẫn bây giờ. Vậy thì tại sao bây giờ, mặc dù chúng ta đã có một mức sống cao hơn hẵn mả người dân vẫn không thõa mãn?! Vẫn kiện cáo, vẫn bất mãn với chế độ. Đã nhiều năm nay tôi cố gắng đứng ở thế trung lập để nhìn nhận vấn đề một các thấu đáo theo tầm suy nghĩ của tôi. Xem ra, hiện nay chúng ta vẫn chưa có gì thay đổi nhiều trong tư tưởng. Về bản chất hiện nay, chế độ đã thay đổi hoàn toàn, không nói là thay đổi một trăm tám mươi độ  thì cũng khoảng 160 độ. Vậy thì tại sao lại có cái chế độ kinh tế thị trường theo định hướng XHCN? Đó chỉ là một trò bịp, Trong thâm tâm các lãnh đạo VN đều hiểu là không thể tồn tại CNXH khi mà CN cá nhân mới là thực thể chính tạo nên xã hội. Cái khác biệt là CN cá nhân tôi tại trong xã hội loài người theo một trật tự mới dựa trên nền tảng tri thức cao cấp của loài người. Điều đó làm cho nó năng động hơn, sáng tạo hơn, và cũng sát với thực tế cuộc sống hơn.

Tôi thì tôi nói thế này: "Nếu cụm từ (tự giác) còn tồn tại trong từ điển của tất cả các loại ngôn ngữ trên thế giới này thì CNXH sẽ không bao giờ tốn tại. Có tồn tại chăng chỉ có trên những bài diễn thuyết của các triết gia, chính trị gia".

Đó là thự tế, bởi vì không có một cá nhân nào tự đưa thân mình hy sinh cho xã hội nếu không thấy lợi ích của mình trong đó. Ngày xưa nhân dân ta chiến đâu chống cường hào ác bá, chống thực dân, đế quốc đều nằm trong thế bắt buộc. Vì nếu không hành động thì nhân dân ta còn mãi nằm dưới đáy của thế giới. Nhân dân thời bấy giờ theo Đảng Cộng Sản cũng bởi Đảng đã làm được điều mà  dân cho rằng thiết thực cho đời sống của họ.

Vậy  thực tế hiện nay chúng ta đang thuộc chế độ nào? Trên danh nghĩa thì chúng ta là XHCN nhưng bản chất của nó đã được tư bản hóa. Tôi không biết người dân Việt nam hiện nay nhận định thế nào, đây chỉ là nhận định của riêng bản thân nên cũng chưa đánh giá được . Vậy thì nguồn cơn nào dẫn đế suy nghĩ này???  .....(Còn Tiếp)...

Bạn nào có ý kiến hay hơn nhớ post lên đây nhé!!! Hy vọng cuộc sống mỗi ngày mỗi tốt đẹp hơn



Chủ Nhật, 1 tháng 8, 2010

BẢN NĂNG GỐC.


Các bạn thân mến!

Tôi không biết các bạn sẽ có cảm nhận gì khi  ghé qua những trang viết sơ sài này. Ở thế giới của chúng ta không thể không đưa ra quan điểm của mình. Có người cho rằng sống là phải sông hết mình, sống cho có ý nghĩa, sống làm sao để đến khi ngoảnh lại ta không thấy hổ thẹn với chính bản thân mình. Điều đó  tôi cho là hoàn toàn chính đáng. Nhưng để làm được điều đó không phải là dễ. Đôi trường hợp phải đưa ra chiến lược thật tỉ mỉ cho cuộc sống nhưng cũng có nhiều người sống theo bản năng có sẵn trong con người họ.
Như các bạn đã biết, Cổ xưa có câu: "Nhân chi sơ tình bản thiện" Con người sinh ra ban đầu là bản chất đã mang tính thiện. Ít ai có thể nói được rằng nếu trong ngôn ngữ chỉ cần có quy ước của con người chữ thiện được thay bằng chữ ác, thì khi đó trong từ điển hiện đại của chúng ta bây giờ chữ ác sẽ được coi là mang tính thiện.
Vậy thì sao!? Điều đó muốn nói lên rằng con người chúng ta có thể tự quy định cho từng hành động cụ thể bằng ngôn ngữ, nhưng về bản chất của nó thì không thể thay đổi dù nó có được gọi là gì đi chăng nữa.  Bởi vậy nên trên thế giới này, xuất phát điểm của con người là sinh vật bậc cao, nhưng khi phân chia thành nhiều nhánh sẽ xuất hiện nhiều quan điểm khác nhau, nhiều ngôn ngữ khác nhau trên thế giới. Nhưng bản năng gốc của con người dù cho ở nơi nào trên thế giới cũng đều như nhau.  Và dựa theo đó, những gì mang tính khác biệt trong loài người giữa bộ tộc, dân tộc, quốc gia, châu lục...như văn hóa, nếp sinh hoạt, cuộc sống, và tư duy đều không được coi là bản năng gốc.
Bản năng như được định nghĩa trong wikipedia là khuynh hướng vốn có của sinh vật. Đối với loài người, bàn năng thường được quan sát qua sự biểu hiện về hành động, hành vi thân thể, biểu hiện xúc cảm cũng như tâm sinh lý. Bản năng có thể thay đổi  tùy theo thời gian, không gian, môi trường sống,... Nhưng theo tôi, bản năng gốc là những điều trên được coi là lâu đời nhất còn sót lại trong mỗi sinh vật qua rất nhiều thế hệ, qua những tác động cả về thời gian, không gian...
Bạn Nghĩ Sao????